taxi tải thành hưng Sau cú sốc ấy, cứ tưởng anh sẽ phát điên, hoặc chí ít cũng phải mắng vợ một trận. Nhưng không, anh vẫn hiền hòa như vậy, vẫn kiên nhẫn và nói với vợ những câu tình cảm nhẹ nhàng. Trước sự chân tình của chồng, vợ anh hối hận tự trách bản thân.

Ở cơ quan tôi, anh là người điềm đạm và sống rất tình cảm, ai có chuyện gì là anh tham gia góp ý rất chân tình. Mọi người thì không biết thế nào chứ riêng tôi, tôi rất mến anh. Sau mỗi buổi làm, tôi và anh thường ngồi lại với nhau làm vài ván cờ. Tối về anh cũng rất thảnh thơi.

Hai đứa trẻ nhà anh đã lớn và tự ra ở riêng cả rồi, chị vợ anh ở nhà quản lý một cửa hàng to ngay mặt phố nhưng cũng chẳng bao giờ bắt chồng nhúng tay vào việc gì. Cơm nước xong anh thường nghỉ ngơi trên ghế sofa xem tivi, đợi đến lúc chị xong việc thì hai vợ chồng dắt nhau đi dạo 30 phút rồi về ngủ. Cuộc sống trôi qua như thế, nhìn anh chị chúng tôi cũng thấy thèm.

Có lần nói chuyện, anh bảo tôi: “Từ trước tới giờ anh chỉ lo chuyện cơ quan còn ở nhà mọi chuyện đã có chị”. Tôi so bì: “Thế anh không bao giờ phải lo thiếu tiền à?”. Anh lắc đầu: “Nhà hàng lúc nào chẳng có tiền, lo gì! Với lại mình cũng có tiêu việc gì nhiều tiền quá đâu”. Người sắp về hưu như anh thật là hiếm có.

Đùng một cái, chúng tôi nghe tin ngân hàng niêm phong nhà ở của vợ chồng anh. Mọi người ở cơ quan ai cũng ngơ ngác rồi lại thấy thương, muốn ng viên anh. Sau vài ngày thảng thốt, anh trở lại cơ quan. Anh bảo: “Chuyện đến nước này mình cũng phải cứng rắn để làm chỗ dựa cho vợ”.

Thì ra năm ngoái, chị vợ anh cho quỹ tín dụng vay một số tiền lớn nhưng đó lại là tín dụng đen nên vỡ nợ, chị mất trắng. Hàng hóa nhập về không có tiền trả nên chị đành đem sổ đỏ đi thế chấp ngân hàng để vay tiền. Nay đến hạn không có trả họ tới niêm phong nhà. Hàng hóa cũng phải thanh lý, đâm ra anh chị không còn gì cả.

Giờ, ban ngày đi làm ở cơ quan xong, tối anh ghé hàng ăn qua quýt rồi về nhà em trai nghỉ tạm còn chị đến nhà em gái tá túc qua ngày. Cuộc sống của anh chị đang êm đềm phút chốc bỗng mỗi người mỗi ngả. Rồi chủ nợ đến đòi tới tấp, anh lại phải đứng ra thay chị hứa sẽ trả cho họ từng tháng bằng khoản lương ít ỏi của mình.

Sau cú sốc ấy, cứ tưởng anh sẽ phát điên, hoặc chí ít cũng phải mắng mỏ vợ một trận. Nhưng không, anh vẫn hiền hòa như vậy, vẫn kiên nhẫn và nói với vợ những câu tình cảm nhẹ nhàng. Trước sự chân tình của chồng, chị vợ anh hối hận tự trách bản thân. Chị bảo: “Tất cả cũng chỉ tại em ham lãi cao để giờ gây ra hậu quả như thế”. Rồi chị quyết định tìm việc làm thêm việc để kiếm tiền.

Tuy con đường phía trước của anh chị còn vô khối nhọc nhằn, chẳng biết tới lúc nào mới có thể lại thu về quả ngọt. Nhưng thiết nghĩ, mấy ai trải qua biến cố lớn đến như thế còn giữ được phong , sự dịu dàng và lòng chung thủy giống như anh.

Điều quan trọng là sau tất cả, anh và chị vẫn đồng lòng. Giờ vợ chồng anh chỉ mong sớm trả hết nợ, mua một căn nhà nhỏ để vợ chồng đoàn tụ. Anh sẽ vẫn ngồi trên ghế sofa xem tivi chờ vợ, họ sẽ nắm tay nhau đi dạo 30 phút mỗi ngày rồi cùng trở về ngủ ngon như chưa bao giờ có giông bão.http://chuyennhathanhhunghanoi.com/