Đêm hôm ấy, họ đã trút những giận hờn, những ghen tuông, những nhớ nhung xa cách bấy lâu nay bằng những ái ân, ân ái của xác thịt. Hạnh phúc vì được hòa tan vào nhau, được đốt cháy mình với những yêu thương, vuốt ve, mơn trớn…

Trong đám đông khách khứa và người thân đến dự đám cưới, Phong vẫn không quên để mắt tới Mai, cô bạn gái cũ từ ngày còn học Đại học.

Hai người họ đã trải qua những năm tháng ngọt ngào của tình yêu sinh viên.Baonhiêu ước mơ và dự định cho một mái ấm gia đình cũng tan theo năm tháng… Khi Mai ra trường phải nghe theo lời ba mẹ về quê nối nghiệp gia đình. Dẫu biết rằng chia tay với người con trai mình yêu thương là sự đau khổ nhất… nhưng cô không thể làm khác được khi ba cô đã già yếu, mẹ cô không thể gánh vác hết việc làm ăn của gia đình, nhà chỉ có duy nhất mỗi đứa con gái… nếu cô không về thì ai sẽ giúp bố tiếp tục phát triển cái cơ ngơi này? Nghĩ đến đó… lòng cô thắt lại, đau đớn lắm!

Vậy là ngày tốt nghiệp ra trường, cũng đồng nghĩa với ngày chia tay mối tình đầu của mình. Cô đã khóc, khóc rất nhiều… Còn Phong, anh như lặng người đi khi thấy bóng người yêu khuất dần nơi cuối đường! Vậy là từ nay, anh sẽ không còn có Mai bên cạnh cuộc đời mình nữa… Anh tự hỏi mình: Liệu rồi khi không có Mai…. Cuộc sống của anh sẽ như thế nào?
Hai người họ đã trải qua những năm tháng ngọt ngào của tình yêu sinh viên.
Chia tay nhau chưa được hai tháng thì Phong nghetinMai có bạn trai, Anh chàng ấy chính là con trai trưởng của gia đình đối tác làm ăn lâu năm với bố mẹ Mai. Và càng đau khổ hơn nữa khi anh nghe tin bố Mai sắp mất nên Mai phải “cưới chạy” để lo hậu sự cho bố… Thế là cuộc đời nghiệt ngã đã chia cắt mối tình đầu của họ vĩnh viễn…

Cuộc sống của Mai cũng chẳng sung sướng gì kể từ ngày rời xa anh! Áp lực vì phải là người kế thừa và phát triển công ty xuất nhập khẩu của bố, và hơn nữa, cô phải đấu tranh để chống lại cuộc sắp đặt hôn nhân của hai gia đình từ trước… Và cuối cùng, cô cũng là người chiến thắng khi chính “chàng rể tương lai” đứng ra bảo vệ cô và xin lỗi hai gia đình vì “hai người không hợp nhau” mặc dù, anh đã dành tình cảm cho Mai từ ngày cô còn là nữ sinh học cấp ba cho tới giờ!

***

Đám cưới Phong và Vy diễn ra trong niềm hân hoan và chúc tụng của hai gia đình. Vy là con gái Hà Nội gốc, được ăn sung mặc sướng từ thưở nhỏ, lại nhác học, ham chơi nên mới học xong cấp ba, cô đã theo bạn bè vào vũ trường ăn chơi thác loạn. Và trong những ngày chán nản vì phải rời xa Mai, Phong đã gặp và yêu Vy.

Anh chưa bao giờ nghĩ mình sẽ lấy một người vợ ăn chơi và kém học thức như Vy, nhưng anh không thể phủ nhận trách nhiệm làm cha của bào thai đang lớn dần trong bụng cô… Vậy là cuối cùng, anh cũng phải “rước” cô vợ ham chơi ấy về nhà!
lẽ, không ai có thể hiểu được nỗi đau khổ, tuyệt vọng của Mai khi nhìn thấy Phong trao nhẫn cưới cho người con gái khác.
Ngày cưới anh, Mai đã đến như lời cô từng hứa với anh! Có lẽ, không ai có thể hiểu được nỗi đau khổ, tuyệt vọng của Mai khi nhìn thấy Phong trao nhẫn cưới cho người con gái khác. Vậy là từ nay, Phong đã không còn là của cô nữa… Nước mặt lăn dài trên gò má hao gầy của cô, cố gắng lắm, cô mới nuốt nước mắt vào trong để nhoẻncườikhi bắt gặp ánh nhìn trìu mến từ Phong… chỉ có ánh mắt ấy, nụ cười ấy và con người ấy mới cho cô có được những phút giây hạnh phúc, yên bình… nhưng giờ đây, khi đối diện với sự thật, cô không dám tin mình đã vĩnh viễn mất anh!

Đám cưới tan, vien linh chiMọi người tiễn nhau ra về. Mai muốn gặp mặt Phong trước khi quay về Đà Nẵng tiếp tục với cuộc sống mới. Nhìn thấy cô, anh ân cần, nhẹ nhàng hỏi:

-Em ở lại đây một hôm! Ngày mai hẵng về em nhé!

-Thôi! Em về luôn anh à! Hôm nay là ngày vui của bọn anh, em ở lại… thì chẳng ra làm sao cả!

-Thôi! Ở lại đi mà! Tối nay anh mời mọi người bữa cơm thân mật!

-Không! Em về đây…

-… thế thì anh đưa em ra bến xe nhé!

-Vâng! Thế cũng được anh ạ!

Trời Hà Nội lạnh se sắt. Mai ngồi sau xe anh, rét run cầm cập! Những cơn gió lạnh lùa vào mặt, vào môi, vào mắt cô… khiến đôi môi trở nên thâm tím, nét mặt không còn hồng hào như lúc mới đến nữa… và dường như, cao linh chiđôi mắt cũng không kìm nổi những giọt nước mắt vì những cơn gió lạnh ập vào…

-Mai này! Chúng mình đi chơi nhé!

-Sao vậy? anh còn khách khứa, thông gia ở nhà nữa cơ mà!

-Chẳng mấy khi em ra đây chơi! Anh muốn được ở bên em một lúc… coi như lần cuối cùng, chúng ta đi chơi với nhau như những người bạn… vì anh sợ, không biết bao giờ mới gặp lại em nữa…

-Vâng...! Thế thì mai em sẽ về…

Nói xong, cô quàng tay ôm chặt người anh! Chưa bao giờ cô cảm nhận được niềm hạnh phúc của mình lại mỏng manh như thế! Có lẽ, chỉ còn đêm nay… duy nhất đêm nay nữa thôi… Mai sẽ mãi mãi không bao giờ gặp lại anh nữa…

Một buổi chiều lượn lờ phố xá… Họ dừng chân ở một nhà nghỉ phía ngoại thành. Đây là lần đầu tiên, Phong “liều lĩnh” xin phép Mai cho anh được ở bên cạnh cô một tối và cũng là lần đầu tiên, Mai bước chân vào nhà nghỉ với dong trung ha thaongười đàn ông cô yêu thương nhất!
Nhưng đêm nay, anh sẽ không để cho Mai rời xa anh nửa bước, anh sẽ giữ Mai lại thật chặt…
Đêm hôm ấy, họ đã trút những giận hờn, những ghen tuông, những nhớ nhung xa cách bấy lâu nay bằng những ái ân, ân ái của xác thịt. Hạnh phúc vì đượchòa tanvào nhau, được đốt cháy mình với những yêu thương, vuốt ve, mơn trớn… Họ yêu như chưa từng được yêu, sống như chưa từng được sống, một phút, một giây, một khoảnh khắc đêm hôm ấy thật đáng quý với họ… Mai đã khóc, khóc trong sự hạnh phúc, sung sướng… để rồi, cô chua chát nhận ra cuộc sống thật bất công với chínhkeo sam bản thân mình, với tình yêu đẹp đẽ của hai người!

Vậy là đêm tân hôn, Phong đã có những giây phút được tìm lại hạnh phúc bên người con gái anh yêu thương nhất! Dẫu biết rằng, ngày mai, khi trời sáng… Mai sẽ rời xa anh để tìm cho mình một hướng đi riêng, một cuộc sống mới với một niềm hạnh phúc khác… Nhưng đêm nay, anh sẽ binh ngam ruoukhông để cho Mai rời xa anh nửa bước, anh sẽ giữ Mai lại thật chặt… để được một lần sống và yêu Mai đến tận cùng...

Ngày mai… khi trời sáng… Họ sẽ phải rời xa nhau… mãi mãi!