Tôi biết tôi có lỗi với con trai tôi nhưng cô gái kia và đứa trẻ vô tội ấy cũng cần có anh.

Nửa đêm tôi giật mình tỉnh giấc khi cậu con trai gần 3 tuổi tè dầm và đã làm ướt chỗ tôi nằm. Mệt mỏi trong cơn ngái ngủ, tôi trở dậy thay quần con và lau chỗ ướt để ngủ tiếp. Trong lúc tôi đang thay đồ cu cậu, tôi thấy thằng bé nhoẻn miệng cười trong giấc ngủ, trông thật đáng yêu. Bất nhiên tôi nhớ anh, vậy là anh và tôi đã xa nhau hơn hai năm rồi, tình yêu đầu thật đẹp và cu cậu chính là kết h của tình yêu giữa tôi và anh.

Anh xa tôi vào một ngày đổ mưa, tôi không khóc vì đó là sự lựa chọn của tôi, tôi đau đớn nhưng tôi chấp nhận. Tôi yêu anh khi còn là sinh viên đại học, tới khi ra trường tôi và anh tổ chức đám cưới, chúng tôi sống hạnh phúc những ngày đầu của đôi vợ chồng son, có thể nói tôi là một người phụ nữ yếu đuối và có chút gì đó hơi nhu nhược. Từ ngày yêu anh tới ngày lấy anh, tôi luôn cố gắng làm anh vừa lòng tất cả, luôn chiều theo mọi sở thích, ý muốn và những đòi hỏi của anh. Có đôi lúc vợ chồng cũng giận hờn, cũng cơm không ngon, canh không ngọt nhưng vốn tính nhường nhịn và biết điều nên tôi luôn nhượng bộ và thỏa hiệp với anh trước vì vậy mà cuộc sống vợ chồng của chúng tôi khá êm ấm. Chúng tôi lại là công nhân viên chức nhà nước nên thời gian cũng khá thoải mái, tôi có nhiều thời gian gia đình và chăm sóc anh, bạn bè vẫn khen tôi tốt số, lấy được người chồng hiền lành và yêu vợ hết mực, tôi cũng hạnh phúc và hãnh diện về anh.

tới một ngày anh nói với tôi - Thời buổi này kiếm tiền cũng khó, chúng ta cũng phải có con nữa, nếu cả hai vợ chồng cứ lương ba cọc một đồng thế này thì sau này có con sẽ khó khăn lắm. Tôi ngồi yên lắng nghe anh nói, tôi vẫn luôn thế, tôn trọng và lắng nghe mọi ý kiến của anh rồi anh nói tiếp- Anh định hùn vốn làm kinh doanh với bạn, kiếm ít lời để lo con cái sau này và anh cũng không muốn em vất vả nhiều nữa.

Anh hỏi ý kiến tôi, tôi gật đầu đồng ý vì tôi luôn tưởng anh và tôi cũng chưa bao giờ có thói quen phản đối hay ngăn cản những việc làm của anh. Tôi gom số vốn và của hồi môn ngày cưới của hai vợ chồng để đưa anh làm kinh doanh. Cũng may là công việc kinh doanh của anh thuận lợi nên mọi việc ban đầu diễn khá tốt đẹp và suôn sẻ nhưng điều tôi hạnh phúc nhất là dù công việc có bận tới đâu thì anh cũng luôn về nhà cùng tôi ăn tối, cùng tôi đi mua sắm và dọn dẹp nhà cửa vào cuối tuần, tôi tự mình cái hãnh diện và hạnh phúc về chồng tôi.

Tới khi kinh tế gia đình trở nên khá giả, công việc kinh doanh của anh đã đi vào quỹ đạo ổn định, vợ chồng tôi quyết định mua một căn nhà mới rộng rãi và thoáng mát hơn. Hằng tháng tôi còn gửi tiền về quê biếu mẹ chồng rồi chu cấp 2 em chồng ăn học tử tế nên mọi người ai cũng khen vợ chồng tôi hết lời. Tôi được họ hàng và gia đình nhà chồng quý trọng và nể ra mặt, tôi luôn hài lòng với hiện tại dường như quá hoàn hảo của mình.

Thế rồi tôi mang bầu đứa con đầu lòng. Thời gian đầu khi tôi mới mang bầu, anh luôn quan tâm và chăm sóc tôi, anh luôn đưa tôi đi khám thai theo định kì, vẫn luôn đi về ăn tối cùng tôi, thậm chí anh còn tranh việc dọn dẹp nhà cửa để tôi có thời gian nghỉ ngơi, mọi người nhìn vào cứ trầm trồ khen anh, họ ngưỡng mộ và ao ước có được cuộc sống như của tôi.

Tôi sinh con trong sự chào đón và ngập tràn hạnh phúc của anh và hai bên nội, ngoại, cu cậu giống anh như đúc, anh quý con lắm nên cứ đi làm về là sà vào ôm ấp, cưng nựng con, tôi sung sướng và hạnh phúc vô bờ. Nhưng cuộc sống là thế, không có gì là hoàn hảo tuyệt đối và hạnh phúc trọn vẹn cả, sóng gió xảy ra với gia đình nhỏ bé của tôi là khi tôi vô tình đọc được những nhắn trên một chiếc sim khác của anh.

Hôm ấy, anh đi công tác xa, nhà chỉ có 2 mẹ con, tôi con ngủ rồi đem quần áo của anh đi giặt. Tôi có thói quen là luôn vò quần áo bằng tay những chỗ vết bẩn bám lâu trước khi vào máy quay, giặt chiếc áo sơ mi trắng của anh, tôi thấy vô tình có chiếc sim rơi ra từ túi áo, vốn tính tò mò tôi nắp thử sim vào điện thoại của mình. Mở danh bạ tôi thấy trống không, mở tiếp nhắn, tôi thấy hàng loạt nhắn hiện ra, tôi không có ý đọc chúng nhưng bỗng nhiên tôi nhìn thấy có tên mình được nhắc tới trong nhắn, tính tò mò trong tôi lại trỗi dậy, tôi mở từng nhắn ra đọc, đọc mấy đầu tôi mỉm cười và nghĩ, lại là mấy nhắn tán tỉnh yêu đương rồi hẹn hò của mấy người đang yêu, tôi cũng từng trải qua thời kì này nên tôi hiểu nhưng tôi cứ thắc mắc sao lại có tên của tôi ở mấy nhắn bên dưới và sao chiếc sim lạ này lại ở trong túi áo của anh, tôi lại từ từ mở từng nhắn ra đọc, tôi gần như chết lặng đi khi biết đây là những nhắn của anh gửi một cô gái khác. Những nhắn ngọt ngào và đầy nhung nhớ thương yêu như từng vết dao cứa vào trái tim tôi, tôi không biết nước mắt mình rơi tự khi nào, tôi bấm số gọi thử vào số điện thoại ấy.

"Anh yêu, sao anh bảo anh mua sim khác rồi và không dùng số này nữa, anh nhớ em rồi à" - Một giọng nói của cô gái trẻ cất lên qua điện thoại ngay khi nghe máy, chân tay tôi như rụng rời ra, tôi không kịp phản ứng lại gì.

"Anh yêu, sao không nói gì với em thế, anh đã đi công tác chưa vậy?" - Giọng nói của cô gái ấy lại vang lên, tôi áng váng thật sự và chiếc điện thoại trên tay tôi đã rơi xuống đất từ khi nào, tôi như kẻ mất hồn đứng bất ng giữa nhà, nước mắt cứ thế rơi, sự phản bội của anh thật là tàn nhẫn với tôi. Tôi cảm thấy như mình đang mất tất cả, trời đất quanh tôi như sụp đổ và thế là tôi biết sự phản bội của anh, tôi không chấp nhận được sự thật ấy. Những ngày chờ anh đi công tác về tôi như ngồi trên đống lửa, tâm trạng lúc nào cũng treo ở một nơi xa vắng, mọi người ai cũng ái ngại nhìn tôi, họ thấy tôi mệt mỏi và tâm trạng không tốt, tất cả chỉ nghĩ rằng chắc tại anh đi vắng, một mình tôi ở nhà chăm con mọn nên thế, nhiều người còn trêu "Thế mới biết vắng chồng là như thế nào nhé, gọi chồng về nhanh kẻo em tôi không sống nổi mất".

Tôi không buồn để ý hay nói lại gì những lời trêu đùa ấy, bởi tâm trạng tôi đang rất rối loạn rồi một hôm, tôi quyết định gọi điện hẹn gặp cô gái ấy ở một quán café gần chỗ tôi làm, tôi đến sớm hơn 10 phút và ngồi chờ. Đúng hẹn, một cô gái còn trẻ, chắc thua tôi khoảng vài tuổi thôi, ăn mặc khá kín đáo và trang điểm tương đối nhẹ nhàng xuất hiện trước mặt tôi, tôi chưa kịp phản ứng gì thì cô gái ấy ngồi xuống và nói "Em chào chị". Giọng nói khá nhỏ nhẹ và từ tốn, cô gái ngồi trước mặt khiến tôi cảm thấy ấp úng và khá bối rối. "Tôi là vợ anh Huy"- tôi nhẹ nhàng nói, giọng hơi nhỏ, chỉ đủ cô gái ấy nghe thấy- "Dạ, em biết ạ"- Cô gái hơi cúi mặt xuống. "Tôi tới đây gặp cô là muốn…"- lưỡng lự- muốn nhờ cô một việc.
Tôi biết tôi có lỗi với con trai tôi nhưng cô gái kia và đứa trẻ vô tội ấy cũng cần có anh (Ảnh minh họa)
Cô gái mím chặt đôi môi lại, tôi thấy đôi mắt cô ấy đỏ hoe, hình như cô gái đang khóc, những ngón tay bám chặt lấy mép áo như đang tìm một chỗ để bấu víu đôi bàn tay đang run lên, tự nhiên tôi thấy mềm lòng, tôi định từ bỏ cái ý định ban đầu tới gặp cô nhưng nghĩ tới hạnh phúc gia đình bé nhỏ của mình, nghĩ tới con trai tôi, tôi cần phải nói ra, hơi ngập ngừng lúc, tôi cố gắng giữ vẻ bình tĩnh nói "Tôi biết mối quan hệ của cô với chồng tôi nhưng cô biết anh ấy đã có gia đình, đã có con- dừng lại quan sát nét mặt của cô gái tôi nói tiếp- tôi sẽ coi như chưa có chuyện gì nhưng cô có thể rời xa chồng tôi không"

Im lặng hoàn toàn, cô gái không trả lời tôi cũng không ngẩng mặt lên, tôi nói tiếp "Tôi nghĩ, cô còn trẻ, cô sẽ tìm được hạnh phúc và tình yêu riêng mình, cô hãy hiểu rằng người đàn ông nào cũng thế, dù chơi bời thế nào thì họ cũng sẽ quay về với gia đình, về với vợ con thôi, cô đừng tự hủy hoại mình như vậy, không có kết thúc tốt đẹp đâu"

Tôi nói một hơi dài như sợ cô gái sẽ đứng lên bỏ về mà không nghe tôi nói nữa, bỗng cô ấy nắm lấy tay tôi, giọng nghẹn ngào đầy nước mắt: "Chị ơi, em xin chị, chị đừng bắt em rời xa anh ấy, em yêu anh ấy thật lòng, em không muốn phá vỡ hạnh phúc hay xen vào cuộc sống của gia đình chị đâu, em cũng sẽ không đòi lớn, bé gì với chị cả, em chỉ xin chị để em được ở bên anh ấy khi con em được sinh ra".

Cô gái nói và đặt tay lên bụng mình, tôi hiểu điều gì đang xảy ra và tôi gần như ngạt thở trước lời cầu xin của cô gái ấy, tôi thấy hơi tức ngực nhưng tôi cố bình tĩnh hỏi lại - "Mấy tháng rồi?" - "Hai tháng ạ". - "Anh ấy đã biết chưa?"- "Rồi ạ"...

Chỉ đợi tới đó, tôi không nói thêm gì, lạnh lùng cầm túi xách và bước ra khỏi quán, cả chiều hôm ấy, tôi lang thang đi tới những nơi mà tôi với anh đã từng có biết bao kỉ niệm, những lời nói của cô gái cứ văng vẳng bên tai tôi, khiến tôi không khỏi suy nghĩ.

Rồi keo sam chuyến công tác của anh cũng kết thúc, anh về nhà và ôm lấy con hôn lấy, hôn để, tôi vẫn tỏ ra như không có chuyện gì, vẫn quan tâm hỏi han và nấu anh ăn những món mà anh thích nhất. Buổi tối đi ngủ, tôi đưa chiếc sim lạ đó anh và nói: Hôm trước, giặt áo anh, em thấy trong túi áo, em nghĩ là của anh. Anh cầm lấy chiếc sim và không nói gì, ôm lấy tôi vào lòng, anh nói những lời yêu thương ngọt ngào, nếu là trước đây tôi sẽ hạnh phúc nhưng sao bây giờ tôi thấy những lời nói của anh khiến tôi tê tái và đau buốt vậy, tôi lạnh lùng nói "Em gặp cô ấy rồi".

Anh giật mình buông tôi ra. "Cô ấy đang mang bầu, anh nên quan tâm tới cô ấy" - tôi cố nói với anh giọng bình thản nhất có thể. Anh nhìn tôi một lúc lâu rồi nói "Em biết tất cả rồi à?". Tôi gật đầu không nói thêm gì nữa, anh bước lại gần cửa sổ, châm điếu lên hút, mắt nhìn về phía xa xa, anh nói giọng trầm tư "Em và cô ấy đều là người anh yêu, anh biết làm thế này là có lỗi với em và con nhưng cô ấy cũng tội nghiệp, cô ấy lại đang mang bầu nữa, anh không biết phải nói gì với em bây giờ cả"."Anh lừa dối em thế đủ chưa?". "Anh xin lỗi". "Em sẽ không bắt anh phải lựa chọn hay khó xử đâu"...Nói xong tôi lên giường chùm chăn kín mít và những giọt nước mắt kìm nén bắt đầu rơi, tôi biết đêm đó anh cũng không ngủ.

Suốt những ngày sau đó, không khí gia đình linh chi tôi trở nên nặng nề nhưng hằng ngày anh vẫn về ăn cơm tối cùng tôi và giúp tôi chăm con, làm việc nhà nhưng chúng tôi không còn trò chuyện và tâm sự nhiều như trước nữa. Hình ảnh cô gái yếu đuối và đôi mắt đỏ hoe, đôi tay run sợ ấy cứ ám ảnh tôi mãi và tôi biết mình nên làm gì.

Vào một buổi sáng tháng 6 khi anh đã đi làm, tôi ở nhà gấp quần áo vào vien linh chi va li rồi bế con ra khỏi nhà, tôi quyết định rời xa nơi đây để tạo lối thoát tất cả, tôi đi và không mang theo gì ngoài tấm ảnh cưới của tôi với anh, tôi muốn lưu giữ một chút kỉ niệm về anh, tôi để lại anh tất cả cùng với mảnh giấy có nội dung “Em và con xa anh một thời gian để chúng ta có thời gian suy nghĩ lại tất cả”.

Tôi bước ra khỏi nhà giữa thời tiết tháng 6 nóng bức và oi ả, lúc sau thì trời đổ mưa tầm tã, ông trời như đang khóc thương hạnh phúc của một gia đình tan vỡ bởi sự nghiệt ngã của số phận và dòng đời bế tắc. Tôi nhìn con mà không cầm được nước mắt, tôi quyết định thuê một căn nhà gần chỗ làm và mượn một cô giúp việc về trông con giúp tôi. Thời gian trôi đi đã hơn 2 năm, anh vẫn tới thăm mẹ con tôi thường xuyên và lần nào đến anh cũng xin tôi tha thứ và mong tôi đưa con về nhà, lần đầu tiên từ ngày yêu anh và lấy anh tôi kiên quyết không nhún nhường trước anh nữa, tôi biết tôi có lỗi với con trai tôi nhưng cô gái kia và đứa trẻ vô tội ấy cũng cần có anh - dong trung ha thao.

Con trai tôi trở mình và đòi ăn đêm, tôi đi pha sữa con, cu cậu ăn no lại lăn ra ngủ ngon lành, ngồi nhìn con ngủ tôi thấy lòng mình bình yên lạ thường.
Tuyết Loan (Khampha.vn)