truyen
Martin
Martin có khả năng làm những việc mà tôi không có khả năng. Có thể làm quen với bất kỳ cô gái nào trên bất kỳ phố nào. Tôi phải thú nhận là kể từ khi quen anh (nghĩa là đã từ lâu), tôi đã lợi dụng tài năng của anh rất nhiều lần, bởi vì tôi thích phụ nữ cũng ngang bằng với anh nhưng lại không có được thói bạo gan khủng khiếp của anh. Nhưng có điều Martin mắc phải cái lỗi cứ chăm chăm rút gọn cuộc làm quen thành một thứ bài tập thử khéo léo, thành mục đích tự thân. Vì thế anh thường tự so sánh mình với tiền vệ bóng đá tài năng biết cách chuyền bóng hợp lý cho đồng i ghi những bàn thắng dễ dàng và gặt hái vinh quang một cách đơn giản.
Buổi chiều thứ Hai từ chỗ làm ra, tôi đợi anh trong một quán cà phê ở quảng trường Saint-Venceslas, chăm chú đọc một quyển sách dày của Đức bàn về văn hóa Etrusque cổ. Tôi phải mất nhiều tháng ở thư viện trường đại học mới lấy được quyển sách này, thư viện đã gửi mượn từ Đức cho tôi; vì hôm đó tôi vừa nhận được nó, tôi liền mang theo bên mình như là một di tích và trong thâm tâm tôi thấy hài lòng vì Martin bắt tôi phải đợi, như thế tôi có thể ngồi đọc qua quyển sách mong chờ bấy lâu nay bên một chiếc bàn trong quán. hay
Tôi không thể nghĩ đến các nền văn hóa cổ đại đó mà không cảm thấy nuối tiếc. Nuối tiếc và cả ghen tỵ với sự chậm rãi dịu dàng của lịch sử thời đó. Nền văn hóa Ai Cập cổ kéo dài hàng nghìn năm, thời cổ đại Hy Lạp gần một nghìn năm. Theo khía cạnh đó, đời người bắt chước Lịch sử: thoạt tiên nó bị vùi vào trong một sự chậm rãi bất ng, rồi dần dần tăng tốc. Martin vừa bốn mươi tuổi cách đây hai tháng.
Cuộc phiêu lưu bắt đầu truyen hay
Chính anh là người cắt đứt những suy tưởng của tôi. Anh t nhiên xuất hiện ở cửa kính của quán và tiến về phía tôi, với khuôn mặt nhăn nhó và những cử chỉ đầy biểu cảm chỉ về phía một cô gái trẻ ngồi ở một cái bàn trước một tách cà phê. Anh ngồi xuống gần tôi, mắt không rời khỏi cô gái và hỏi: “Cậu thấy thế nào?”.
Tôi cảm thấy ngượng. Quả đúng là như vậy; tôi đã đắm chìm vào quyển sách của mình đến mức vẫn chưa để ý đến cô gái; phải công nhận là cô rất đẹp. Cùng lúc đó, cô gái nhổm người lên, gọi người chủ quán đeo nơ hình con bướm: cô muốn trả tiền.
“Trả tiền đi!”, Martin ra lệnh cho tôi.
Chúng tôi đã nghĩ là sẽ phải chạy theo cô trên phố, nhưng chúng tôi gặp may vì cô còn dừng lại ở phòng để quần áo. Cô đã để lại ở đó một cái túi xách mà một nhân viên đang đi tìm và đặt lên mặt quầy cho cô. Rồi cô gái đưa cho người nhân viên vài xu, đúng lúc đó Martin giằng quyển sách tiếng Đức dày khỏi tay tôi.
“Để nó vào đây đi”, anh nói với vẻ tự nhiên đầy quyền uy, và anh cẩn thận đặt quyển sách vào túi của cô gái đang tỏ ra ngạc nhiên nhưng không biết nói gì. truyen nguoi lon
- Cầm một quyển sách to thế này không dễ chút nào cả, - Martin nói tiếp, và anh trách tôi không biết cách cư xử, vì cô gái đã chuẩn bị tự mình cầm chiếc túi.
Cô là y tá tại một bệnh viên ở tỉnh. Cô chỉ ghé qua Praha và đang phải khẩn trương ra bến xe. Chỉ cần đi theo cô đến bến tàu điện là chúng tôi đã biết được phần chính yếu về cô và thỏa thuận chúng tôi sẽ đến B… vào thứ Bảy tới, để gặp lại cô gái duyên dáng chắc hẳn có một cô đồng nghiệp xinh đẹp, Martin không bỏ lỡ cơ hội nhấn mạnh điều đó.
Tàu điện chầm chậm tiến đến. Tôi chìa chiếc túi cho cô gái trẻ, cô làm ra vẻ muốn rút quyển sách ra, Martin bèn phác một cử chỉ hào hiệp ngăn lại; thứ Bảy tới cô mới phải trả chúng tôi, còn từ giờ đến lúc đó cô có thể đọc… Cô mỉm cười hơi bối rối, tàu điện mang cô đi và chúng tôi nhiệt tình vẫy tay tiễn cô.
Tôi không thể làm được gì. Quyển sách mà tôi chờ đợi lâu đến thế bỗng nhiên chạy đi xa tít một cách nguy hiểm; nhìn nhận sự việc một cách lạnh lùng, điều này khá là khó chịu; nhưng có một cơn điên rồ mà chính tôi cũng không biết rõ đã giang rộng cánh mang tôi đi. Không để lỡ một phút, Martin tìm cách bịa cớ để có thể vắng nhà chiều và tối thứ Bảy (bởi vì thế này: Martin đã có vợ, anh có một người vợ trẻ và tệ hơn cả là anh lại yêu vợ; và, điều còn tệ hơn nữa, anh sợ điều đó; và, vẫn còn có thể tệ hơn, anh sợ cho cô).
Một định vị thành công
Tôi bèn đi mượn một chiếc Fiat xinh xắn cho chuyến du hành của chúng tôi, và thứ Bảy vào hai giờ chiều tôi đến nhà Martin để đón anh; anh đang đợi tôi và chúng tôi lên đường ngay lập tức. Đang là tháng Bảy, trời nóng kinh người. anh
Chúng tôi muốn đến được B… càng sớm càng tốt, nhưng khi đi qua một ngôi làng, nhìn thấy nhiều thanh niên mặc quần cộc và tóc ướt lướt thướt, tôi bèn dừng xe lại. Cái hồ ở không xa lắm, ngay sau những ngôi nhà. Tôi cần mát mẻ; Martin đồng ý.
Chúng tôi mặc quần bơi và nhảy xuống nước. Tôi nhanh chóng bơi sang bờ bên kia, nhưng Martin chỉ nhúng người, lội bì bõm một lúc rồi trèo lên bờ. Khi đã bơi trở lại bờ bên này, tôi thấy anh đang ngắm nhìn say sưa. Một nhóm trẻ con chơi đùa ầm ĩ trên bờ, xa xa thanh niên làng chơi bóng đá, nhưng mắt Martin dán chặt lên thân hình nảy nở của một cô gái trẻ cách chúng tôi khoảng mười lăm mét, quay lưng lại chúng tôi. Cô đứng im lặng ngắm nước hồ.
- Nhìn kìa, - Martin nói.
- Tớ đang nhìn.
- Cậu thấy thế nào?
- Cậu muốn tớ nói gì nào?
- Cậu không biết phải nói gì à?
- Phải đợi cô ta quay lại đã chứ.
- Tớ không cần đến lúc cô ta quay lại. Chỉ cần nhìn thế này là đủ rồi.
- Đồng ý! Nhưng chúng ta không có thời gian.
- Phải định vị, Martin trả lời, phải định vị! - và anh tiến về phía một thằng bé mặc quần cụt. “Cháu bé, cho chú hỏi, cháu có biết cô kia tên là gì không?”. Anh chỉ cô gái vẫn đang giữ nguyên tư thế, đắm chìm vào một kiểu lười biếng lạ lùng.
- Cô kia à?
- Phải, cô ấy.
- Cô ấy không phải người ở đây, - thằng bé nói.
Martin bèn quay sang một con bé khoảng mười hai tuổi đang tắm nắng gần chúng tôi.
- Cháu bé, cháu có biết cô kia tên là gì không, cô đang đứng cạnh ao ấy?
Con bé ngoan ngoãn đứng dậy: “Cô ở chỗ kia à?”.
- Phải.
- Marie đấy.
- Marie gì?
- Marie Panek, ở Pouzdrany…
Cô gái vẫn đừng bên bờ nước, quay lưng về phía chúng tôi. Cô cúi xuống lấy mũ tắm, và khi cô đứng lên i mũ lên đầu, Martin đã tiến lại gần tôi. “Cô ta tên là Marie Panek, ở Pouzdrany. Chúng ta đi được rồi.”
Anh hoàn toàn bình tĩnh và thoải mái, rõ ràng anh chỉ còn nghĩ đến việc tiếp tục chuyến đi.
Một chút lý thuyết
Đó là cái mà Martin gọi là định vị. Từ vốn hiểu biết mênh mông của mình, anh rút ra kết luận: điều khó khăn nhất với bất kỳ ai trong cái lĩnh vực đòi hỏi rất cao này không phải là quyến rũ một cô gái mà là biết được một số lượng đầy đủ các cô gái mà người khác chưa kịp quyến rũ.
Thế nên anh cho là chúng ta luôn luôn, ở mọi lúc mọi nơi, phải thực hiện công việc định vị một cách có hệ thống các cô gái, hay nói cách khác, phải ghi được vào trong sổ tay hay bộ nhớ tên của những người phụ nữ mà ta thích và một ngày nào đó có thể tiếp cận.
Tiếp cận là một mức cao hơn và có nghĩa là khi chúng ta tiếp xúc với cô này hay cô kia, làm quen với cô ta và tìm kiếm lối vào.
Những kẻ huênh hoang hay thích quay nhìn về quá khứ để kể số lượng những người phụ nữ mà mình đã chinh phục; nhưng những người biết nhìn về phía trước, về tương lai, trước hết phải lo chuyện có được một số lượng đầy đủ phụ nữ được định vị và tiếp cận.
Ở trên sự tiếp cận chỉ còn một mức cuối cùng, và tôi rất thích nhấn mạnh, để làm Martin vui lòng, rằng những người chỉ biết đến mức cao nhất đó rặt là những kẻ khốn khổ và hạ đẳng, gợi nhớ đến các cầu thủ bóng đá nghiệp dư cắm đầu cắm cổ lao về phía khung thành đối phương, quên phéng mất là để ghi một bàn thắng (và nhiều bàn) không phải chỉ cần đến ham muốn sút bóng cháy bỏng, mà trước tiên phải cần đến một chiến thuật chi tiết và hệ thống trên toàn sân.
- Cậu có tin là sẽ có cơ hội đi Pouzdrany gặp cô ta không? - tôi hỏi Martin khi chúng tôi đã ở trên đường.
- Không bao giờ biết trước được cả, - anh trả lời.
- Dù sao, - tôi nhận xét, - ngày hôm nay với chúng ta cũng đã bắt đầu tốt đẹp.
Cuộc chơi và sự Cần thiết
Chúng tôi đến bệnh viện tỉnh B… với tâm trạng tuyệt vời. Đã gần ba giờ rưỡi. Chúng tôi gọi cô y tá đến bằng điện thoại từ chỗ thường trực. Một lúc sau cô xuống, tóc buộc kiểu y tá và mặc blouse trắng, tôi nhận ra cô đỏ mặt, với tôi đó là một điềm tốt.
Martin nhanh chóng cất lời và cô gái cho chúng tôi biết ca làm của cô sẽ kết thúc vào lúc bảy giờ. Cô bảo chúng tôi lúc đó đến chờ cô trước cổng bệnh viện.
- Thế em đã nói với đồng nghiệp của em chưa? - Martin hỏi, và cô gái trẻ bảo là rồi.
- Rồi, bọn em sẽ có hai người.
- Tuyệt vời, - Martin nói, - nhưng anh không thể đặt bạn anh trước sự đã rồi.
- Được rồi, - cô gái nói, - bọn ta đi gặp cô ấy vậy. Cô ấy làm bên phẫu thuật.
Chúng tôi chầm chậm đi qua sân bệnh viện và tôi rụt rè hỏi cô gái: “Cô còn giữ quyển sách của tôi chứ?”.
Cô y tá gật đầu: cô vẫn giữ nó và thậm chí nó còn ở ngay đây, ở bệnh viện. Tôi cảm thấy nhẹ hẳn người như thể thoát được một gánh nặng và bắt cô đi tìm ngay quyển sách.
Đánh dấu